Em đi qua mùa thu
Trong tuổi xanh mơn mởn
Có khóm hoa bên thềm
Bỗng cựa mình thức giấc.
Thu mười bảy
Là mùa trăng em tròn nhất.
Là cơn gió đưa hương về
và làn nước trong veo
khẽ đọng vào đôi mắt.
Là ánh nắng của buổi sớm bình minh
tinh khôi
ru em vào một giấc mơ rất thật.
Là tiếng hát như khúc dương cầm
nhảy múa trên cánh đồng hoa.
Qua những ngọn đồi xa
Đến gõ cửa trái tim em
Náu mình vào nơi ngọt ngào
êm dịu.
Thu mười bảy
rúc vào trái tim em
nũng nịu
Đòi lắng nghe câu thơ em viết tặng
Đón thu về với cuộc đời hãy còn miên man nơi phương trời xa vắng
Tìm cho mình một bến đỗ
Để sống
Để khao khát
Và dâng hiến tình yêu thương.
Comments