Em biết rằng ngày tháng đã qua rồi
Tuổi hồn nhiên em chỉ biết ngẩn ngơ
trong áng thơ và nốt nhạc
Nỗi nhớ anh trượt dài trong tiếng thu buồn xao xác
Reo cằn cỗi vào cả tấm lòng em.
Em đã phải tự nhủ sẽ lãng quên
Để không còn bừng tỉnh trong những giấc mơ,
hay héo tàn khi đêm buồn buông xuống.
Cơn gió đông nay rủ nhau đến muộn
Chỉ có trái tim em
đã ớn lạnh
tự bao giờ?
Ánh đèn đường ngoài kia bật sáng, có ai chờ?
Đã có ai tương tư về ngày tháng qua
khi em hãy còn ngây ngô và khờ dại?
Hay chỉ có em tự thương
như con thuyền tự tìm về bến bãi
ngấm lạnh nỗi cô đơn
trong cơn sóng lớn biển dài.
Comments